10 giờ 30 sáng, chuyến bay Korean Air KE 023 đáp xuống phi trường San Francisco. Gọi cho cậu Thuyên xong, tôi sắp hàng làm thủ tục Immigration. Sau khi trả lời câu hỏi của người nhân viên chỉ hỏi qua loa cho có lệ, tôi lấy thùng hành lý và ra ngoài cửa. Trời nắng đẹp nhưng còn hơi rét, cái rét rất thường của San Francisco, và của cuối tháng 3. Mồi điếu thuốc Bastos xanh mà thiếu ly cà phê sữa đá của Sài Gòn, thấy cũng bớt ngon. :)
Sáng sớm hôm qua dưới cơn mưa, máy bay quá cảnh ở phi trường Incheon 8 tiếng đồng hồ. Mua ly cà phê cappuccino, ngắm trời mưa, định tìm băng ghế để ngủ, thì thấy khoảng 4 người nhân viên hãng hàng không Korea Air xi nhô xi nhà. Tôi tò mò bước lại gần, thì anh tài xế thộp lấy tôi hỏi muốn ở khách sạn không. Chưa kịp quyết định, anh ấy đã bảo tôi nên ở trong khách sạn. Thế là ... anh ấy dắt tôi lên lầu hai ở gần cửa 12, làm giấy tờ lấy phòng. Ôi, ăn mày gặp chiếu manh! Căn phòng thật sạch, đẹp, và đầy đủ tiện nghi. Tôi đem theo một phiếu đồ ăn trị giá 10000 won đến Food Court, mua tô súp cay đậu hũ ăn với cơm. Ở cuối dãy hàng ăn là một khung cửa khá to. Nơi đó, các thực khách tự đem khay đặt vào đường rây đang chuyển động theo hình bầu dục. Ở góc đường rây cuối phòng là người phụ trách rửa sạch tất cả vật dụng muỗng nĩa đũa đĩa vân vân ...
Bước xéo qua bên kia hành lang là căn phòng dành cho người nghiện thuốc như tôi. Căn phòng có nhiều loại cây được trồng trên tường và vài chậu cây thật to thiết kế trong căn phòng. Ở đó, bạn có thể nhìn ra sân bay ngắm vài chiếc máy bay khổng lồ cùng những chiếc xe tải của hãng hàng không dùng để vận hàng.
Phê xong, tôi về phòng, đắp chăn ngủ say sưa. Rồi 2 giờ 30, thức dậy tắm cho đã dưới vòi gương sen thật nóng phủ từ đầu xuống chân. Còn lại 1 phiếu đồ ăn, tôi ra tiệm cà phê, mua thêm ly cappuccino, và miếng bánh mì thịt nguội phô mai kẹp trong bánh sừng trâu.
Đúng 3 giờ 20, nhân viên lễ tân khách sạn gọi điện thoại bảo có nhân viên hàng không đang chờ tôi ở đó. Tôi vui vẻ trả phòng và bước ra, và giật mình khi nhìn thấy người đón mình lại là một cô tiếp viên hàng không thật đẹp, thay vì là 2 người đàn ông đã đưa tôi đến đây. Tôi bảo cô ấy để tự tôi bước đến check-in counter, thay vì ngồi vào chiếc xe lăn đang chờ đợi tôi. Cô ấy chắp tay khẩn khoản "please... please...". Tôi ngại quá, nhưng nghĩ có lẽ cô ấy cần hoàn thành trách nhiệm đưa tôi đến nơi cần đến, nên thôi đành để người đẹp đẩy xe qua những hành lang dài và khổng lồ từ khách sạn đến cổng ra máy bay. Không phải tôi làm biếng không chịu đi bộ, vì ở Sài Gòn tôi vẫn thường lang thang mỗi ngày; chỉ vì muốn ưu tiên chuyện thủ tục giấy tờ, nên lúc nào tôi mua vé cũng đòi wheelchair service.
Vì thời gian ở lại phi trường Incheon kỳ này khá lâu, nên tôi được thấy rất nhiều vẻ đẹp của văn hóa Hàn Quốc mà họ đang muốn phô trương cùng khách quốc tế. Nghĩ mà thương thương cho đất nước Việt Nam.