28 April, 2012

April 29

Ngày còn ở chùa, cái thinh lặng của gian nhà trống vẫn đầy tiếng động nội tâm.


Suốt thời gian sau khi trở về và ở lại Mỹ hồi tháng trước và cả tuần nay đang ở Sài Gòn, tôi bồng bềnh trong nỗi thinh lặng của chiếc lá trôi.


Xưa có người nói đời là giấc mộng, tôi ngày đó chỉ hiểu lờ mờ trên mặt chữ. Cho đến một ngày chợt phát hiện ra mình không còn gì để nói năng... để phân trần cùng ai, vì chính mình đang... chờ trăng ca hát ngông nghênh, hát rồi chẳng nhớ là mình hát chi *.


hohoho!


---


* Bản dịch của Huyền Chi bài thơ Xuân Nhật Túy Khởi Ngôn Chí của Lý Bạch)